THIỀN SƯ CHÍ TUYỀN TỔ ĐĂNG

Ở Vân Phong

Sư họ Trần, quê ở Việt Đông.

Sư thượng đường: Thôi đi hết đi, một niệm muôn năm đi, cây khô tro tàn đi, lò hương miếu cổ đi, một mảnh lụa trắng đi. Đại chúng! Cổ nhân chỗ thấy như mặt trời soi trong không, chẳng mắc hai bên há rơi ấm giới. Than ôi! Cháu con sau này phần nhiều khởi hiểu một bên sắc. Sơn tăng tức chẳng thế, chẳng thôi đi chẳng hết đi, nghiệp thức mênh mông đi, bảy điên tám đảo đi, chữ thập (+) đầu đường ồn vang vang, trong thanh sắc nằm ngồi đi, ba nhà trong thôn bồi đường bít lộ, trong rừng gai góc dạo chơi đi, núi đao cây kiếm chĩa bụng đâm tim, vạc dầu lò lửa lủng da nát xương đi, cử xướng như thế dường như trẻ con ba tuổi đánh cầu thêu.

Sư thượng đường: Trúc ốm tùng dài nhỏ giọt hương, gió trôi trăng mỏng độ viêm lương, chẳng biết Nguyên Tây chùa ai ở, hôm sớm chày kình đuổi tịch dương.

Sư thượng đường: Chẳng phải gió động chẳng phải phan động, Thiền tăng mất đi lỗ mũi, là gió động là phan động, rõ ràng là cái thùng sơn, hai đoạn chẳng đồng mắt mờ tai điếc. Nước khe như chàm biếc, hoa núi tợ lửa hồng.

Có vị Tăng hỏi: - Vào cửa Đức Sơn liền ăn gậy, ý chỉ thế nào?
Sư đáp: - Bó gậy trị dân.
Tăng hỏi: - Vào cửa Lâm Tế liền bị hét, ý chỉ thế nào?
Sư đáp: - Chẳng nói mà giáo hóa.
Tăng hỏi: - Chẳng biết Hòa thượng vì người thế nào?
Sư đáp: - Một đao hai khúc.
Tăng thưa: - Cửa sắt vô phùng mời Thầy mở?
Sư đáp: - Tiến ba bước.
Tăng thưa: - Hướng thượng không cổng thỉnh Thầy đóng?
Sư đáp: - Lui sau một tầm.
Tăng thưa: - Chẳng mở chẳng đóng lại làm sao?
Sư nói: - Hồng hồng liền đánh.

Tin mới

Các tin khác

[ Quay lại ]